Đầu tiên, Lục Tân giải thích rõ ràng đạo lý này cho những người phụ nữ họ Hứa,

sau khi chắc chắn rằng họ đã hiểu hết, hắn đi qua một bên, lấy điện thoại vệ

tinh từ trong túi ra. Khi hai đầu điện thoại đã được kết nối, giọng nói của

hắn thay đổi:

“Alo, tổ trường Trần đó hả? Là vầy, tôi tiếp nhận một nhiệm vụ tư nhân có liên

quan đến một cô gái bị ô nhiễm... đã giải quyết xong rồi... Đúng thế, không chỉ

con gái mà ngay cả vệ sĩ và quản gia của hắn cũng đã được giải quyết xong

xuôi... Chỉ là ta phát hiện chuyện ở đây có liên quan tới nguồn ô nhiễm đang

trốn ở cảng Bạng Phụ... đó hình như là một bức tranh, phía trên được phủ một

tấm vải đen, đóng trong một cái khung gỗ bình thường... họ không muốn ta tiếp

tục điều tra sâu thêm, thậm chí còn lấy súng ra uy hiếp ta... Đúng vậy, với

lại, ta có vài chỗ chưa rõ, muốn hỏi ngươi, nếu lần sau gặp được tình huống

giống như vầy, ta có thể làm lơ không? Ta hiểu rồi…”

Lục Tân cúp máy, đi trở lại chỗ ngài Hứa, nói: "Cô ấy nói từ giờ ta có thể

không quan tâm đến chuyện của các ngươi nữa, chính cô ấy sẽ tự mình tiếp

quản."

Người của Hứa thị ngơ ngác nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mặt. Tới tận bây

giờ họ vẫn không hiểu nổi, tại sao nhiều lính vũ trang tư nhân được trang bị

súng ống như vậy lại có thể bị giải quyết trong một khoảng thời gian ngắn như

thế. Họ cũng hoàn toàn không hiểu cái bóng dáng vặn vẹo, tàn nhẫn vừa rồi mà

họ tận mắt chứng kiến kia rốt cuộc có được xem là con người hay không, tất

nhiên cũng càng không biết vì sao hắn chỉ thuận miệng nói hai ba câu đã có thể

chỉ ra bí mật mà chỉ hai người họ biết được…

Sau khi Lục Tân gọi điện thoại xong, hắn không quan tâm đến chuyện ở đây nữa,

lập tức quay người ngồi xuống bậc cầu thang cách đám Hứa thị không xa. Hắn móc

từ trong túi ra một gói thuốc lá nhăn nhúm, rút ra một điếu. Quẹt cái bật lửa

bằng nhựa hai lần, không có gì xảy ra, thế là hắn ngẩng đầu nhìn về phía một

người đứng cách đó không xa.

Tên quản lý mập họ Lưu đang ngẩn người nhìn về phía này, khi đối diện với tầm

mắt của Lục Tân, hắn chợt hồi thần, khẽ nghiến răng một cái rồi chạy chậm vài

bước tới bên Lục Tân.

Sau đó hắn lấy cái bật lửa ZIPPO cổ điển, tinh xảo màu bạc của mình ra. Chỉ

là, bây giờ hắn không có đủ dũng khí tự tay châm lửa cho Lục Tân, thế là hắn

đành đứng cách Lục Tân vài bước, trực tiếp ném cái bật lửa vào tay Lục Tân.

Lục Tân nhận lấy bật lửa, tự mình châm thuốc, sau đó thuận tay nhét vào túi.

Tên quản lý mập họ Lưu không để ý tới hành động này của hắn. Tên mập cắn răng,

lấy hết can đảm gọi: “Ngài Đan Binh…”

Thấy Lục Tân quay đầu nhìn sang, không hiểu sao hắn bỗng cảm thấy chột dạ,

nhưng vẫn gượng cười:

"Ở đây không còn chuyện gì liên quan tới ta nữa, vậy ta có thể đi được chưa?"

"Tất nhiên là được."

Lục Tân trầm ngâm vài giây rồi nói tiếp: “Chuyện lần này ta không hề vi phạm

hợp đồng nên chắc không có vấn đề gì về chuyện thù lao đâu nhỉ?"

Tên quản lý mập họ Lưu trố mắt nhìn Lục Tân, sau khi xác định hắn không phải

đang nói đùa với mình thì quyết đoán gật đầu:

"Chuyện ngài Đan Binh vừa nói hoàn toàn không thành vấn đề, ta đã suy nghĩ cẩn

thận rồi, mọi chuyện đúng là như thế. Vì vậy ngươi cứ yên tâm, những chuyện

sau đó cứ giao cho ta, tới đúng giờ, thù lao sẽ được gửi qua cho ngươi... dù

ngài Hứa không thể trả phần tiền còn lại, ta cũng sẽ trả cho ngươi!"

Rốt cục Lục Tân yên tâm, gật đầu nói:

"Cám ơn."

Tên mập hơi ngạc nhiên vì sự khách khí của hắn và sự thuận lợi của cuộc trò

chuyện lần này. Vì vậy, hắn mang theo ý định dò xét, lui về sau mấy bước.

Thấy Lục Tân hình như không có ý định nổ súng sau lưng mình, lúc này hắn mới

yên tâm chạy nhanh rời khỏi đây.

Trước khi đi, hắn còn có lòng tốt nháy mắt với mấy nhân viên y tế kia, ý bảo

họ có thể đi lên giúp Hứa Tiêu Tiêu băng bó vết thương. Dù vậy, khi những nhân

viên y tế kia tiến lại gần, một đám vẫn hệt như lâm đại địch, đến thở cũng

không dám thở mạnh.

Cảm nhận được sự cảnh giác của những người xung quanh, Lục Tân vô cùng bất đắc

dĩ. Hắn không hiểu tại sao những người đó lại sợ mình như vậy, hắn cũng đâu

phải người không nói lý lẽ.

Kể ra thì nếu ai cũng làm việc cẩn thận, ăn nói khách khí như tên mập quản lý

họ Lưu này thì tốt rồi. Như vậy sẽ không xuất hiện nhiều chuyện hiểu lầm.

Ngươi nhìn người ta đi, ủy thác là ủy thác, thù lao là thù lao, một là một,

hai là hai, mọi chuyện rõ ràng, minh bạch. Quan trọng nhất là cách đối nhân xử

thế cũng không tệ, thấy mình không có bật lửa còn thuận tay tặng một cái nữa.

Hắn thong thả nhả ra một ngụm khói, rồi ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh. Lúc này,

em gái đang cực kỳ phấn khích đi tới đi lui giữa đám người đổ rạp dưới đất. Cô

bé hết nhìn cái này lại nhìn tới cái khác, đôi khi còn lắng nghe tiếng tim đập

của họ một chút, hoặc là lấy chân đá đá họ mấy cái, thoạt nhìn có vẻ hơi hào

hứng quá mức. Cũng may là còn có em gái, nếu không dưới tình huống có nhiều

người cầm súng bao vây xung quanh như vậy…

Tưởng tượng tới kết cục nếu không có em gái ở bên cạnh, Lục Tân không khỏi

rùng mình: "Vừa nãy đúng là quá nguy hiểm…”

 

0.12742 sec| 2420.063 kb